Năm 18 tuổi, tôi bước chân vào ngưỡng cửa Đại học. Cuộc đời vừa đi làm vừa đi học khổ trăm bề. Đất Sài Gòn đâu phải đối với ai cũng là miền đất hứa! Ra trường, học tiếp Đại học bằng 2 nhưng vì cuộc sống quá khó khăn nên lại bỏ dở giữa chừng để đi làm kiếm tiền. Không bà con, họ hàng thân thiết. Về quê sống với bố mẹ. Không xin được chân nhà giáo phải đi tiếp thị 2 năm. Đúng như người ta nói " Thương trường là chiến trường". Học sư phạm mà đi tiếp thị thì thua là cái chắc, vì mọi thứ phải là " Chuẩn, mẫu mực, nhân đạo, có tình người".
Hai năm sau xin được dạy cho một trường tư thục. Tưởng an nhàn ai dè hóa ra sống không phải dễ. Vẫn cứ lăn lộn trên cuộc đời. 29 tuổi, yêu được một người và quyết tâm cưới vợ. Ngày cưới vợ bố mẹ nghèo quá chẳng giúp được gì. Mẹ nuôi được con heo hơn 60 kg để làm đám cưới. Bạn bè cho mượn thêm, lại ứng hết 3 tháng lương.
Nhà vợ cũng chẳng dư giả gì mấy. Mà cũng chẳng hỏi nhà vợ cho vợ chồng bao nhiêu. Chỉ biết yêu thương vợ và sống tốt với gia đình bên vợ. Vẫn nghĩ rằng cuộc sống đã sang trang.
Hai ngày sau khi cưới vợ, mẹ ruột bị tai nạn giao thông đúng vào 26 tết Âm lịch. Hai vợ chồng chưa kịp vui phải lo cho mẹ ở bệnh viện. Tưởng mẹ chết, nhưng trời lại cứ thương. Bể xương chậu, cắt lách, gãy 3 xương sườn. Nửa tháng sau, sau khi ăn tết xong, mẹ về nhà. Nằm thêm hơn 1 năm nữa mới bình phục. Lạy trời.
Ba tháng sau, vợ có bầu. Niềm vui khôn tả. Được làm chồng và được làm cha. Có gì vui hơn nữa không!
Khi mang thai đúng 5 tháng. Vợ lại bị chứng bệnh dị dạng mạch máu não, rồi xuất huyết não. Nằm bệnh viện tỉnh nửa tháng. Lại vào Bệnh viện Chợ Rẫy đúng 30 ngày. Bác sỹ bảo thôi về quê lo hậu sự. Vợ không còn, con trai còn trong bụng mới 5 tháng làm sao mà sống?
Ngày đưa vợ về lòng buồn rười rượi. Không lẽ mất vợ sớm thế sao?
Vậy mà, người cũng có số. Sau nửa tháng vợ bắt đầu ăn uống được. Sau đó lại sinh ra đứa con trai bụ bẫm, kháu khỉnh. Không gì sung sướng bằng.
Hai vợ chồng bắt đầu dành dụm làm ăn. Mua đất, mua xe. Hai năm sau lại sinh thêm mộ bé gái dễ thương. Đời tôi thật sự đã có tiếng thơm từ vợ. Công việc tôi lại ổn định dần. Lại thường xuyên đi sớm về khuya để làm thêm. Cuộc sống đỡ cực đi nhiều.
Vậy mà, khi đứa con trai lớn được 5 tuổi, bé gái được 3 tuổi thì biến cố lại xảy ra. Tôi nhớ như in.
Sáng 27 tết
Vợ: Sáng nay vợ chồng mình đi ăn sáng nghen anh. Lâu quá gia đình mình chưa có dịp đi ăn.
Chồng: Ừ. Thay đồ cho con rồi đi.
........
Vợ: Anh, sáng nay em muốn đi sửa lại mái tóc để ăn tết. Anh có tiền đưa em thêm một ít chứ không đủ.
Chồng: Ừ. Tiền đây. Em đi nhanh còn về ăn trưa. Con để ở nhà chơi với anh.
Vợ: Cảm ơn anh.
................
Ring ring ring...
Vợ: Em chưa xong. Thôi anh nấu cơm rồi cho con ăn luôn nghen. Em về hơi trễ.
Chồng: Ừ. Làm nhanh còn về với con. Chiều anh phải đi công việc.
....................
Tối 27 tết
Vợ: Anh dừng vi tính lại. Em đưa cái này cho anh xem.
Chồng: Cái gì?
Vợ: Đây là sổ thu chi em viết hàng ngày trong năm nay. đây là số tiềm em đưa cho anh, và đây là số tiền thu nhập của em, và đây là số tiền chi ......Chồng: Lương anh đã đưa hết cho em rồi còn gì. Có tính cũng thế thôi. Tính chi cho mệt. Đi ngủ cho khỏe ngày mai còn về quê ăn tất niên với ông bà ngoại.
Vợ: Không được. Anh phải xem để biết năm tới chúng ta còn tính đường làm ăn dành dụm nữa. Em cộng dồn hết thì vợ chồng năm nay thu nhập khoảng 60 triệu. Mừng không anh?
Chồng: Ừ thì tiền bạc em lo liệu chứ anh biết gì đâu.
Vợ: Thôi vợ chồng mình ngủ đi, mai còn dậy về chị ăn tất niên nữa.
Tối 27 tết, 10.00 giờ
- Anh ơi sao em đau đầu quá, anh dậy lấy cho em thuốc giảm đau em để trên đầu giường.
- Thuốc đây, em uống xem có đỡ hơn không?
1.00 sáng
- Anh ơi, em nhức đầu chịu hết nổi rồi.
- Em uống thêm viên thuốc nữa, chứ giờ làm gì có Bác sĩ, con còn nhỏ ai trong đâu mà đi?
6.00 sáng 28 Tết
Hai vợ chồng dậy, lay hai con dậy rửa mặt cho tụi nhỏ, sau đó cả bốn đèo nhau đến nhà Bác sỹ Châu Khắc Toàn trên đường Lê Lợi, là chú bà con bên vợ. Đến nơi Bác sỹ trực chưa về. Em ngồi chờ. Ba bố con đèo nhau xuống ăn phở trên đường Trần Quý Cáp. Như có linh tính, chỉ đút kịp cho 2 đứa nhỏ xong là chở lên nhà Bác sỹ. Trời ơi. Em đã nằm bất động trên ghế dài, ói đầy cả nhà.
Gọi ngay taxi, chỉ kịp bế vợ đưa lên Taxi, gởi 2 đứa con lại cho nhà bác sỹ trông giúp, chạy nhanh đến bệnh viện và chuyển thật nhanh vào phòng chăm sóc đặt biệt.
Và từ đó, tôi không bao giờ nghe thấy tiếng vợ thêm lần nào nữa.
;Li;
] gvbnkl[
Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)